Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

một ngày như mọi ngày...

30 -10
sắp haloween rồi, trời Huế trở lạnh, ko chỉ do không khí lạnh hay đợt cao áp ở đâu đó tràn về mà còn lạnh ở trong tim. Đôi lúc ngồi một mình, cần có ai đó truyền chút hơi ấm sưởi ấm con tim, thứ nằm ở ngực trái lạnh băng từ ngày ấy,. Cái ngày "và con tim đã vui trở lại" vẫn chưa đến.
Lạ,càng đến gần ngày noel lại càng lạnh hơn,có lẽ...vì ko còn những mẩu tin nhắn ấm áp "m met lam roi a, dung co dau do..." chỉ để trả lời "dau chi duoc,khoe nhu trau :p...", ko còn cây thông noel heniken, ko còn ai ở yên sau chiếc xe đạp cũ... giờ này ngồi đây chỉ để nhớ ngần ấy kỷ niệm ,nhưng ko phải là những kỷ niệm buồn, mà là kỷ niệm đẹp, cố níu kéo làm chi, khi biết người đó đang hạnh phúc?
20-12 năm nay, với mình,chắc có lẽ lại một ngày đặc biệt và lạnh lẽo nữa, phải ko...

but the love, it like the wind, i can't see it, but i can feel....
đúng rồi, cứ để gió cuốn đi...

dù sao, dù sao đi nữa....

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

để đọc..khi một mình...ngày thứ 168

CHUYỆN VỀ CHIẾC LÁ-GIỌT SƯƠNG VÀ ÁNH BAN MAI

 ... Gió héo hắt ánh mắt thơ ngây đang chờ ngày nắng mai...

... Ôi quanh tôi thế giới thật buồn, cho lòng càng tái tê...

... Tôi đang nghe đâu cơn gió, xuyên qua những đám lá cây...

... Ngồi tôi đếm những vì sao và đón chớ nắng về...

... Vâng, trong màn đêm sâu thẫm và tĩnh lặng khi tất cả mọi vật trên thế giới này đã chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi, vất vả... Thì đó cũng là lúc mà hơi nước ngưng tụ lại vì hơi lạnh của không khí tạo thành những giọt sương đọng trên mép lá... Giọt sương đã được sinh ra như thế, vào lúc trời tối nhất, đêm dài nhất, lạnh lẽo nhất, cô đơn nhất, không có một sự vật nào chào đón sự ra đời của nó... Với ánh mắt thơ ngây bước vào cuộc sống mới, giọt sương nằm im trên mép lá và mong chờ ánh nắng mai lên, nó hy vọng rằng khi nắng mai lên nó sẽ thấy được cái mà nó tìm kiếm... Nó quay lại với cuộc sống trong đêm, từng giây, từng phút trôi qua sao mà chậm và dài thế nhỉ... Quan sát mọi vật xung quanh, nó chỉ biết thốt lên : “Ôi quanh tôi thế giới thật buồn” cùng với hơi lạnh của trời đêm, có lẽ càng làm cho nó cảm thấy lạnh lẽo hơn, cô đơn hơn bao giờ hết…

... Bỗng đâu một cơn gió vô tình xuyên qua nhưng đám lá cây là nó giật mình nhận thấy quanh mình là rất nhiều nhiều những chiếc lá, nó nhưng thả hồn vào cơn gió đêm để gió cuốn đi,… Màng đêm dài vẫn bao trùm tất cả như thách thức sự chờ đợi của giọt sương, muốn hủy đi hy vọng của nó về một ngày mới... Nhưng nó vẫn đợi, vẫn chờ vẫn chờ cái mà nó còn không biết là gì nữa, nhưng nó vẫn cứ thế ngước nhìn lên bầu trời ngàn tinh tú đang nhấp nháy như chào đón nó... Cuối cùng thì nó vẫn có cái gì đó còn xót lại chuyển động và đón chào sự xuất hiện của nó... Thế là nó ngồi đếm các vì sao và vẫn không nguôi hy vọng chờ nắng về…

... Đừng bao giờ hết hy vọng, nó sẽ giúp bạn sống tốt hơn...


... Lòng tôi không bao ước muốn...

... Mặt trời lên lúc ấy cũng sẽ ra đi...

... Hạnh phúc dẫu thật mong manh...

... Lòng bình yên tui không tiếc nuối...

... Bao hận thù chẳng còn trong tôi...

... Và hờn ghen cũng sẽ cứ thế ra đi cùng tôi, sẽ tan vào hư vô”...

... Thế rồi nó suy nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi của nó, giọt sương thì sống được bao lâu nhỉ?

... Nắng lên là sương sẽ tan ra thế thôi... Cuộc sống của nó chỉ gói gọn trong một đêm ngắn ngủi và khi ánh bình mình đầu tiên ló dạng là điềm báo đã đến lúc nó sẽ ra đi, đi mãi mãi, không bao giờ trở lại... Vâng, chính vì thế nó đã từ bỏ tất cả các ước muốn, hy vọng, nó đang chán nản, thất vọng, lo sợ cho tương lai của nó... Nó đang run run trên mép lá vì sợ hay vì gió? Trời càng lúc càng sáng dần… Nó đang bám trên mép lá và run sợ, mình còn bao nhiêu là ước mơ, hy vọng, còn nhiều điều mình chưa biết, …

... Nó thấy cô đơn quá, nó hận ghét tất cả mọi người, mọi vật, tại sao không công bằng với nó, tại sao? Bao thứ khác sẽ vui mừng đón ngày mới với nhưng tia nắng đầu tiên còn nó thì đã cô đơn cả đêm dài lạnh lẽo, vậy mà khi ánh nắng mai lên nó chỉ còn tồn tại được vài giờ quá ngắn, tại sao?

Nó như thét lên giữa lúc bình minh đang lên... Rồi nó cũng hiểu ra rằng dù có hờn, ghét, thù, yêu, thương, nhớ, tiếc… Gì gì đi nữa thì nó cũng sẽ phải ra đi, vâng nó chọn con đường ra đi thanh thanh thản nhất, bỏ hết tất cả các ước mơ, hy vọng, thù hận lại sau lưng, nó tươi cười đón ánh nắng mai, mà lòng đang run sợ... Nhưng nó vẫn mỉm cười vâng nó đã cười, nụ cười thật tội ngiệp, nụ cười không có tí gì là hạnh phúc... Rồi tất cả cũng sẽ trôi vào hư vô...

... Cuộc sống không phải lúc nào cũng tươi đẹp, lúc bạn thấy hạnh phúc thì bạn có biết bao nhiêu người đang đau khổ vì cái đã làm cho bạn hạnh phúc không?

Hãy quan tâm đến họ, hãy để họ có một người bạn để sẻ chia, để biết rằng họ không cô đơn, lạc lõng giữa cuộc sống này, và tôi chắc rằng khi đó họ sẽ òa khóc trên vai bạn, rồi sau đó sẽ mỉm cười - một nụ cười thật sự thanh thản trước khi ra đi vào cõi hư vô mãi mãi... Hãy chắc rằng bạn không phải là con người vô tâm...


... Một ngày mới, nắng lên xanh màu...

... Là hạnh phúc cũng sẽ tan mau...

... Dù vẫn biết tui đành phải xa người...

... Một niềm vui mới đến...

... Cuộc đời biết thế nhưng tui vẫn cười...

... Vì khi ánh nắng chiếu lên tôi...

... Từng tia sáng soi nhẹ dấu chân trong tâm hôn tôi”...



... Và rồi cái gì đến nó cũng phải đến, những tia nắng đầu bắt đầu soi lên những chiếc lá... Chiếc lá choàng tỉnh giấc sau một đêm dài, trong ánh nắng, những giọt sương long lanh, tỏa sáng như pha lê rất đẹp, thế là chiếc lá đã tìm được thứ mình cần trong cuộc đời này, nó vươn mình ra che chở cho giọt sương mong manh trước ánh nắng mai... Chiếc lá và giọt sương chúng trò chuyện với nhau, rồi trong phút ngắn ngủi đó chiếc lá đã biết yêu, vâng tình yêu đầu tiên của nó... Giọt sương thì cũng bị cuốn hút và cũng đã yêu chiếc lá... Nhưng cuộc sống này không đẹp như họ mong đợi, giọt sương biết mình sắp ra đi, nó không muốn làm chiếc lá phải đau buồn khổ đau vì nó nhưng phần nào đó nó vẫn muốn đón nhận tình cảm từ chiếc lá vì đó là thứ mà nó đã chờ đợi cả đêm dài lạnh lẽo... Rồi nó cũng quyết định từ chối chiếc lá, nó đau khổ khi nói ra những lời như thế, chiếc lá không ngớt lời nài nỉ, van xin nhưng nó vẫn không thay đổi...

... “Quên em đi, rồi anh sẽ có người khác mà?”...

... “Nhưng em có biết anh rất yêu em không?”...

... “Bỏ đi anh, em không đáng để anh hy sinh nhưng thế!”...

... “Nhưng anh chấp nhận, em không thể cấm anh yêu em!”...

... “Nhưng em không chấp nhận, em không muốn mình là người ích kỷ, rồi em sẽ chôn chặt tình yêu của anh xuống mồ mà thôi, bỏ đi anh!”

Nó nói mà từng chữ như nghẹn lại nơi cỗ họng, nó đang khóc... Nhưng sao nước mắt không rơi?

... “Dù sao đi nữa thì anh cũng sẽ yêu em, em sẽ không bao giờ thay đổi nó được”...

... “Nhưng không đáng, anh còn trẻ còn nhiều hy vọng, ước mơ, em không muốn phá hủy tất cả anh hiểu chứ?...Em thấy anh chỉ thương hại em thôi!”...

... Trời ơi từng câu từng chữ đó nhưng ngàn nhát dao đâm vào tim chiếc lá...

... “Thương hai ư?” - Chiếc lá hét lơn lên nước mắt sao cứ tuôn trào, nó nhè nhè run lên...

...“Nếu anh thương em thật sự thì hãy hứa với em điều này!” - Nước mắt rưng rưng...

...“Em nói đi! Chuyện gì anh cũng hứa hết !” - Nước mắt vẫn rơi...

... “Em không bắt anh quên em nữa được chưa, hứa với em đi!”...

... “Anh hứaaaaaaa….!” - Rồi chiếc lá ôm giọt sương vào lòng, nó ôm thật chặt. Nó sợ nếu buông ra thì giọt sương sẽ biết mất...

... “Em còn gì hối tiếc chưa làm được không?...ước mơ không?” - Chiếc lá hỏi...

... Giọt sướng chỉ im lặng nó nhìn chiếc lá thật lâu như muốn nhớ kỹ từng chi tiết trên khuôn mặt, mái tóc, bờ môi…

... “Trả lời anh đi!”...

... Nó vẫn im lặng, nó hôn lên môi chiếc lá rồi không trả lời...

... “Không, cám ơn anh nhiều lắm, đã cho em biết thế nào là tình yêu thật sự!...Nếu có cầu nguyện em chỉ cầu cho em có thêm thời gian thôi!”...

... Rồi nó lại nhìn chiếc lá thật sâu, nó cười thật tươi - một nụ cười thật thanh thản, mãn nguyện... Rồi thì cũng đã đến lúc nó đã ra đi, nó mờ dần, mờ dần trong anh nắng mai mặc cho chiếc lá gào thét thảm thương... Trong sự mờ ảo đó vẫn còn hiện đâu đó một nụ cười...


... Tại sao? Tại sao? Ánh nắng mai là người đã đánh thức chiếc lá, cho chiếc lá thấy được giọt sương, cũng chính ánh nắng mai đã làm cho giọt sương càng long lanh, tỏa sáng thật đáng yêu, đã gieo vào lòng chiếc lá và giọt sương một tình yêu, một hy vọng… Và cũng chính ánh nắng mai cũng là người đã chia rẽ họ mãi mãi... Chiếc lá không biết nên nói cám ơn hay là căm thù ánh nắng mai nữa, nó cũng quá chán nản, không còn hy vọng, ước mơ gì nữa tất cả đã ra đi theo giọt sương... Rồi thì hãy để dòng đời cứ trôi...



... “Cuộc đời biết thế nhưng tôi vẫn cười” có phải như vậy không???
...và chiếc lá, vẫn chờ....

                                    ………………………..
Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.

 


Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

Once again...

thứ cảm giác gì, khi nhìn vào mắt một ai đó, tim như ngưng lại? cái cảm giác đó dường như cứ chèn vào ngực, như không thở được, đến nỗi bắt buộc mình phải quay mặt đi ngay lập tức, để rồi sau đó, ánh mắt ấy cứ hiện ra trước mắt...
Đến tận bây giờ, anh vẫn ko thể ko có cái cảm giác ấy, khi anh nhìn vào mắt em...

But the love, it like the wind, i can't see it, but i can feel....

Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Tình yêu đích thực

"Thì ra từ trước tới giờ cô ấy chỉ xem mình là bạn, mọi cố rắng và hy vọng của mình đã tan vỡ!
Từ đó tôi lâm vào cảnh bỏ bê học hành, lang thang hết chỗ này đến chỗ khác. Suốt ngày tôi chỉ quanh quẩn những tiệm Internet, thời gian và tiền bạc của tôi điều đầu tư vào những nhân vật ảo trong các game online, mặc dù trước đây tôi chưa từng đụng đến nó. Và kết quả của những việc đó là kết quả học tập của tôi tụt dốc trầm trọng. Có những môn tôi thi hai lần mà vẫn chưa đậu, còn liên tục rớt ba môn nữa.
Tôi cảm thấy rất có lỗi với gia đình, có lỗi với ba mẹ tôi, nhưng thật sự tôi không thể nào phấn chấn lên được dù đã nhiều lần tôi cố gắng. Lật cuốn tập ra thì nó cứ hiện hình bóng của cô ấy, mà nếu nhớ đến cô ấy là tôi lại không thể nào tập trung học được.
Bổng có một lần tôi vào một tiệm net, nhưng không có một máy nào trống, tôi đành phải đợi. Sau nữa giờ dài cổ đợi, cuối cùng cũng có một máy trống cho tôi. Đó là máy của một cô gái. Nhưng tôi không biết vì sao, có thể là do chủ quán hay cô gái đó không tắt kịp trang web cô ta truy cập trước đó. Trang web cô ta mở là trang Mực Tím online. Tôi mở lên và đập vào mắc tôi là một câu chuyện của một chàng trai thất tình, tôi đã không chơi game mà ngồi đó đọc một lát. Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi dành thời gian của nguyên ngày hôm đó đọc rất nhiều bài của các bạn. Không biết vì sao, sau một ngày kể từ khi tôi đọc bài được post lên từ các bạn, tôi cảm thấy tâm trạng của tôi thanh thảng hơn trước. Sau đó tôi quyết định làm thành viên của trang Web này. Một ngày, hai ngày rồi lại ba ngày, tôi đã đọc rất nhiều bài và biết được rằng, trên đời này ngoài tình yêu còn rất nhiều việc cần chúng ta làm, rất nhiều điều đợi chúng ta khám phá.
Cám ơn Mực Tím, cám ơn các bạn rất nhiều, chính các bạn đã giúp mình lại là mình của lúc trước. giờ mình đã tốt nghiệp được học kỳ hai của lập trình viên aptech rồi, trả luôn các môn đã nợ. Tâm trạng của mình giờ đây rất tốt. Mọi nút rút trong lòng mình giờ đây đã được gỡ bỏ.
Giờ nghĩ lại không biết lúc trước mình có yêu cô ấy thật lòng hay không nữa, hay chỉ là sỉ diện của một thằng con trai bị từ chối tình cảm vì trước đây nó chưa từng bị như thế. Và mình đồng ý với suy nghĩ đó, có lẽ mình không chấp nhận được sự thật thôi chứ có yêu thương gì cô ấy đâu, mà nếu có đi nữa thì ngay lúc này mình nghỉ đó không phải là tình yêu. Tình yêu chỉ đơm hoa kết trái khi nó được xuất phát từ hai bên như cô ấy đã nói. Cô ấy không yêu mình, thật sự là vậy, nhưng giờ mình không còn đau khổ vì chuyện đó nữa bởi mình đã đón nhận sự thật và vượt qua được chính mình.
Bây giờ chúng tôi là bạn của nhau theo lời đề nghị của cô ấy. Tình yêu của tôi đối với cô ây không nông nỗi như lúc trước. Tôi không nhắn tin cho cô ấy thường xuyên. Lâu lâu chúng tôi mới nhắn tin và hỏi thăm lẫn nhau. Nhưng có lúc tôi cũng hơi lỡ lời, không biết cô ấy có biết tôi vẫn còn yêu cô ấy không nhi?
Nhưng dù cô ấy có biết đi nữa thì đối với tôi, việc đó không còn quan trọng nữa. Bởi tôi đã hiểu được một điều. Tình yêu, phải xuất phát từ hai bên và yêu nhau không phải là chiếm đoạt lẫn nhau. Yêu nhau không nhất thiết lúc nào cũng ở bên nhau, không nhất thiết lúc nào cũng thuộc về nhau. Ôi cuộc sống mà như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ. Trước kia mình đã nhầm lẫn giữa tình yêu trẻ con với tình yêu đích thực, tình yêu đích thực đôi khi chỉ là một cử chỉ nhỏ gần như vô tình và vô hình, nhưng để lại một ý nghĩa sâu sắc. Tình yêu thật sự có ý nghĩa chỉ cần đơn giản là nhìn người yêu mình vui là mình cũng vui và cảm thấy quá đủ rồi. Đối với mình chỉ cần nhiêu đó thôi.
Việc cô ấy có biết mình vẫn còn yêu cô ấy hay không, mình không quan tâm nữa, vì thế, mình không muốn ai biết chuyện này, ngay cả cô ấy. Cứ để ngọn lửa tình yêu thấp sáng trong trái tim mình, dù sau này cô ấy quen người nào khác và cùng người ta tạo dựng mái ấm, thì mình vẫn luôn chúc cho họ được hạnh phúc.
Vì điều rất quan trọng đối với mình bây giờ và ngay cả sau này là “Nếu cô ấy hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc.”
HDD  (Muc Tim Online)

Vô tình đọc được bài viết ni trên MTO,giống mình quá, HDD ơi...mình đã tự oán trách, vì sao trái tim mình nhận ra quá muộn,nhưng bây h mình đã hiểu, tình yêu không bao giờ muộn.
HDD:Nếu cô ấy hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc.”
Ừ,chỉ cần vậy thôi...

....Cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu
Là cố nắm giữ thật chặt...
Trong bàn tay ích kỷ
Cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu
Là hãy chắp cho tình yêu thêm đôi cánh....
hạnh phúc ,Len nhé!!!

Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

thứ 6, ngày 13...

chỉ là thứ sáu ngày 13 thôi mà....
một ngày như mọi ngày...
trừ việc tối nay có thể có mưa sao băng khoảng 2h sáng...
có ai đó cùng ngắm với mình thì...
thôi...
tiếp tục...
còn một thời gian dài nữa...









Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

chờ đợi...

Hãy để anh yêu em, em nhé!

Anh sẽ thực hiện điều đó thật âm thầm. Nếu như em chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới, sau tất cả những gì đã qua. Thì anh sẽ chỉ lặng lẽ ở bên em, âm thầm và hoàn toàn tự nguyện. Ai có thể ép trái tim mình phải làm những điều mình không muốn đây? Không ai cả! Với lại, anh càng không muốn em phải làm những điều em không thể, bởi tình cảm là thứ phải luôn xuất phát từ một trái tim tự nguyện. Nếu em chưa sẵn sàng để yêu, vậy anh sẽ bắt đầu như là một người bạn thật tốt, được không em?
Hãy cùng anh vẽ nên trái tim tình yêu em nhé.


Hãy để anh yêu em, em nhé!

Anh sẽ chứng minh điều đó bằng cách mang lại cho em nụ cười, bởi khi những giọt nước mắt bất lực trong việc xoa dịu niềm đau, sao ta không thử bằng những nụ cười nhỉ? Không biết đã ai nói với em rằng khi cười trông em thật xinh đẹp chưa? Nhưng em hãy cứ cười vui lên em nhé, bởi anh sẽ ở bên, và hoà chung vào niềm vui đó. Với anh, yêu một người, chỉ đơn giản là luôn được ngắm nhìn người mình yêu vui cười.








Sáng tác: Nguyễn Đình Vũ

Thể hiện: The men


Đã có những khi anh đã sai
Nước mắt của em đang nhẹ rơi
Thấm ướt hết vai anh tại sao
Có lẽ bởi anh đã làm em không vui


Cũng vì anh đã không lắng nghe những khi em buồn
Để em vội vàng bước đi lạnh lùng
Lần sau cuối xin em thứ tha mong em đừng khóc
Hãy cho tình yêu hiểu ra để rồi thêm một lần nữa yêu


Sẽ mãi luôn yêu em, luôn bên em, quan tâm em mỗi ngày
Vì anh không muốn mất em lần nữa hãy lắng nghe lòng anh
Bởi vì khi xa nhau, tim anh đau, nhớ đến em rất nhiều
Từng ngày cố gắng vượt qua đêm lúc ấy anh nhận ra có lẽ đã muộn.




Có một ai đó đã nói, khi yêu một người,hãy để người ấy tự do, nếu sau những khoảng thời gian thử thách, người ấy trở về bên bạn, thì đó đúng là một nửa mà bạn đang tìm kiếm, còn nếu ko??...thì anh cũng ko biết nữa, nhưng anh tin em sẽ trở về bên anh...

Ph!!!
 

Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010

...

- Anh này, anh có hiểu vì sao tình yêu lại dễ tan vỡ hơn tình bạn không?

- Vì tình bạn lắm sự chia sẻ, còn tình yêu thì nhiều sự ích kỷ.
- Có phải con trai thường ích kỷ hơn con gái không anh? -
Tùy thôi cô bé ạ, con gái và con trai đều có sự ích kỷ mà.
- Tại sao con trai tham lam thế nhưng lúc nào cũng cấm đoán con gái phải thế nọ thế kia nhỉ?
- Ừ, vì con trai tự cho mình cái quyền được tham lam hơn những gi mình có, nhưng không phải ai cũng thế đâu nhóc ạ.
- Biết thế, nhưng đa số là thế mà, giá mà có hạnh phúc đích thực nhỉ?
- Em hiểu thế nào là hạnh phúc đích thực?
- Là những người yêu nhau luôn ở bên nhau, yêu nhau bằng tình yêu không tham lam và biết nghĩ cho nhau ấy.
- Như thế chưa hẳn đã hạnh phúc đâu em, hạnh phúc là biết nắm giữ và trân trọng những gì mình đang có. Đôi khi hạnh phúc là những gì đã qua, những gì mình mất đi mới thấy nó thực sự quan trọng, là những điều mà khi em có được em vẫn chưa cảm nhận dược đó là hạnh phúc.
- Theo anh, tại sao mối tình đầu thường dễ tan vỡ và khó quên? Tại sao người ta mãi sống trong niềm đau và nuối tiếc?
- Vì khi họ mới yêu nhau, nhiều cái mới mẻ thì thường... lạ lẫm. Thế nên khi yêu nhau, họ thiếu kinh nghiệm và thường dẫn đến kết quả đáng tiếc... Ngoài ra còn nhiều tác động khác. Có thể là chưa chế ngự được cảm xúc nên thường bộc lộ ra ngoài khá nhiều. Điều đó khiến cho những suy nghĩ càng thêm rối rắm và hành động cũng... khó hiểu. Cũng có thể người ta ích kỷ và chưa có lòng tin vào tình yêu đầu đời
- Cũng đúng, nhưng tại sao họ lại khó quên đến vậy?
- Vì có lẽ đó là những điều mới mẻ, trong sáng, và chưa từng có nỗi đau. Họ sẽ có những giây phút bên nhau không tính toán và vụ lợi. Đi gần hết con đường rồi em vẫn chưa tìm được chốn dừng chân
- Nếu anh bị ai đó phản bội anh có thể tha thứ không?
- Còn tùy vào mức độ, tùy vào người đó như thế nào nữa em ạ, và còn tình cả của hai người nữa. Đôi khi sống phải có sư vị tha, đó cũng là liều thuốc cho tình yêu đấy.
- Anh này, anh có nghĩ trên đời này người ta có thể ở bên nhau mà không có tình yêu không?
- Có chứ, vì trách nhiệm, vì những điều mà người ta nghĩ hạnh phúc không nhất thiết phải có tình yêu, những người nhỡ bước và những người bất hạnh, đôi khi họ không ở bên nhau vì tình yêu đâu, mà vì sự chia sẻ và cảm thông.
- Anh có bao giờ nghĩ sẽ lấy người mà anh không yêu không?
- Cái này anh không thể trả lời được đâu nhóc ạ, sự thật của ngày hôm nay không thật đến ngày mai.
-Em tự hỏi, tại sao người ta có thể ôm, hôn người mà mình không yêu, nếu là em chắc em không làm được. Những hành động đó nhất định phải dựa trên cơ sở một tình yêu.
- Vì em cần sống dựa trên cơ sở một tình yêu. Vì em khác những họ, đó chẳng phải là sự cuốn hút của riêng em sao? Yêu không vì danh lợi hay tính toán, yêu mà mong muốn được yêu hết lòng. Em sẽ gặp được người tốt yêu em hết lòng, như anh vậy!
- Sao em lại không yêu anh nhỉ, anh cũng rất tốt mà, đủ mọi điều kiện để làm một người chồng tốt.
- Vậy yêu anh đi.
- Em có còn lòng tin không, có thể làm lại từ đầu như không hề có nỗi đau không, em không muốn người yêu thương em sống cùng với nỗi đau đó. Nếu em đau, em sẽ tự chịu, không cân ai xoa dịu, đến một ngày nào đó nỗi đau không còn em sẽ bắt đầu lại từ đầu như không còn nỗi đau
- Em đã đọc bài "Bát vỡ" chưa?
- Rồi anh ạ.
- Em hiểu gi khi đọc câu truyện đó.
- Em biết rằng khi cái bát đã vỡ, có gắn nó lại thì vẫn không bao giờ hết vết nứt được, cái bát chỉ có thể ăn cơm, không thể ăn kèm với canh, không thể rửa được, và chỉ có thể dùng một lần rồi để ngắm, nhưng em vẫn muốn giữ, có thể vì nó quen thuộc hay vì lý do nào đó.
- Em không sợ nó làm miệng em chảy máu sao? Em đau, rồi em buông tay ra bát vỡ tan, cuối cùng em cũng phải vưt đi, rồi nuối tiếc xót xa
- Không anh ạ, em chỉ biết giữ lai, không biết làm gi cả, cũng không nghĩ 1 ngày nào đó nó sẽ làm e bị thương. Nếu có như thế thật, thì vứt đi cũng không nuối tiếc
- Vì em là em mà, anh biết trước câu trả lời đó, cuộc đời ông trời không cho không ai cái gi và cũng chẳng lấy hết của người ta đâu, em sẽ tìm được hạnh phúc đích thực. Biết đâu ngày mai, em bước chân ra đường, gặp được chàng hoàng tử của em, rồi sẽ cùng em đi suốt con dường đời, em có được tình yêu như em hằng mơ ước
- Anh ạ, đi gần hết con đường rồi em vẫn chưa tìm được chốn dừng chân, không phải vì em tham lam đâu, vì may mắn và hạnh phúc không mỉm cười, trong con đường đó em đã là biết bao nhiêu việc tốt, nhưng rốt cuộc em nhận ra rằng làm người tốt thì mình phải chịu niềm đau.phải chăng hạnh phúc của người này chính là bất hạnh của người kia
- Em à, hạnh phúc đang đón chờ em, ở con đường phía trước ấy, nơi đó em sẽ nhận được niềm vui, đừng bao giờ ngoảnh đầu lại nhìn nỗi đau em nhé. Nhìn về phía trước tiếp bước mà đi.
  Dù có chuyện gì xảy ra, thì cứ nhìn về phía trước mà bước đi. len nhé!

Thứ Tư, 16 tháng 6, 2010

Phần mềm wife 1.0

1. Lá thư của một khách hàng:

Kính gửi: Phòng Hỗ trợ khách hàng.

Làm ơn giúp tôi giải quyết vấn đề sau:
Năm ngoái, tôi đã nâng cấp chương trình Girlfriend 7.0 lên thành Wife 1.0 và nhận thấy có nhiều điều bất ổn. Chương trình mới này hiện đã phát sinh một số chương trình con Child Processing chiếm rất nhiều không gian và các resource quý giá khác mà trước kia trong phần quảng cáo sản phẩm lại không thấy nói tới. Thêm vào đó, Wife 1.0 lại tự cài đặt thêm một số chương trình, dần xâm nhập và quản lý tất cả các hoạt động khác trong toàn bộ hệ thống.
Những chương trình ứng dụng như Bikini 3.0, Boys Nite 2.5, Saturday Football 5.0 không còn chạy được nữa. Cứ mỗi lần tôi khởi động chương trình mình ưa thích thì Wife 1.0 lại làm cho chúng bị ngắt giữa chừng. Tôi đang định cài lại Girlfriend 7.0 nhưng chương trình gỡ bỏ (uninstall) Wife 1.0 lại không hoạt động. Làm ơn giúp tôi gấp, xin cảm ơn!

Ký tên: Mr. Unlucky man

2. Trả lời của Phòng Hỗ trợ khách hàng:

Mr. Unlucky man kính mến!

Đây là một vấn đề rất phổ biến mà cánh mày râu thường hay phàn nàn. Trong hầu hết các trường hợp thì nguyên nhân đều là do nhận thức sai lầm ngay từ lúc đầu. Nhiều người nâng cấp từ một phiên bản Girlfriend lên Wife 1.0 với ý nghĩ rằng Wife 1.0 đúng là một chương trình giải trí và phục vụ thiết thực.
Thực ra, Wife 1.0 là một hệ điều hành được tạo ra để quản lý mọi thứ. Ông khó mà gỡ bỏ, xoá hoặc hạn chế Wife 1.0 hay chuyển đổi trở về Girlfriend 7.0 (hay bất cứ bản nào cổ hơn) vì Wife 1.0 mạnh hơn hẳn mọi chương trình khác.
Một số người thậm chí đã thử cài đặt thêm Girlfriend 8.0 hay cài đè phiên bản Wife 2.0 nhưng cuối cùng lại gặp nhiều rắc rối hơn so với dùng chương trình Wife 1.0 nguyên thuỷ. Với kinh nghiệm của một nhân viên hỗ trợ kỹ thuật tôi thành thật khuyên ông cứ dùng Wife 1.0 và tập thích nghi với chương trình này. Bản thân tôi cũng dùng Wife 1.0 và tôi khuyên ông đọc lại toàn bộ phần nói về những lỗi thao tác thường gặp. Ông phải nhận lấy tất cả trách nhiệm cho những lỗi và những vấn đề có thể xảy ra bất kể nguyên nhân gì. Cách xử lý tốt nhất cho mọi trục trặc là nên dùng chương trình phần sửa lỗi Appologize. Trong bất kỳ trường hợp nào, tránh sử dụng ngay phím ESC vì cuối cùng không trước thì sau ông cũng phải gõ lệnh Appologize trước khi Hệ điều hành Wife 1.0 trở lại hoạt động bình thường.
Nói chung, hệ thống sẽ làm việc hoàn hảo chừng nào ông còn chịu trách nhiệm cho những lỗi thao tác của mình. Wife 1.0 là một chương trình tuyệt vời nhưng đòi hỏi phải được bảo trì thường xuyên. Ông có thể mua thêm một số phần mềm hỗ trợ để cải thiện sự vận hành của Wife 1.0. Tôi xin giới thiệu phần mềm Flowers 2.1 và Presents 5.0.
Trong bất kỳ trường hợp nào xin cũng đừng cài đặt Secretary with Short Skirts 3.3(thư kí với váy ngắn). Đây không phải là một chương trình hỗ trợ cho Wife 1.0 và có thể gây những thiệt hại không thể phục hồi được cho hệ điều hành này.
Mong rằng ông sẽ quen dần với Wife 1.0.
Xin gửi lời chào trân trọng,

Phòng Hỗ trợ khách hàng



chẳng hiểu sao,anh vẫn muốn gọi em là bà xã. ước gì, len nhỉ :D

Thứ Tư, 5 tháng 5, 2010











Dù đục dù trong con sông vẫn chảy

Dù cao dù thấp cây lá vẫn xanh

Dù kẻ phàm tục hay tu hành

Đều phải sống từ những điều rất nhỏ

Ta hay chê cuộc đời méo mó

Sao ta không tròn tự trong tâm

Đất ôm cho những hạt nảy mầm

Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng

Nếu tất cả đường đời đều trơn láng

Thì chắc gì...ta nhận ra ta???


Sống...
trong đời sống...
cần có một tấm lòng...
để làm gì em biết ko??
Để gió...
cuốn...
đi....










Ph!